Hung
thủ vs hung thủ 27: Hợp tác
Sau khi đạt được thỏa thuận, như vậy hợp tác bước tiếp
theo chính là hảo nói chuyện, ý tứ của Ka Lula cũng rất đơn giản, phương thức hợp
tác cùng với những thứ hắn phải làm, toàn bộ đều nghe theo Bạch Ngọc Đường cùng
Triển Chiêu. Điều kiện của hắn chỉ có một, chính là để chính tay hắn giải quyết
Wolf.
Thấy Bạch Ngọc Đường cùng Âu Dương Xuân lộ vẻ mặt khó xử,
Ka Lula nở nụ cười nói, “Đương nhiên, nếu như các cậu bắt được Wolf trước, tôi
cũng rất thích ý kiến hắn nhận thẩm lý và phán quyết trước pháp luật, nhưng mà
nếu để tôi tìm được hắn trước… Vậy ngại quá.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy chuyện này
cũng có thể được.
“Có thể nói cho chúng tôi biết cụ thể năng lực của Wolf
là gì?” Triển Chiêu hỏi Ka Lula, “Hắn là trời sinh sao sáng?”
“Sao sáng cái gì tôi không hiểu.” Ka Lula nhấc chân, thủ
hạ đưa tới một điếu xì gà đến, hắn hút một hơi, phun ra một hơi vòng khói, nói,
“Nhưng tiểu tử kia thật sự là có khả năng kỳ dị.”
“Khả năng kỳ dị?” Triệu Trinh chọn chọn mi.
“Ha hả… Trước kia tôi cũng tưởng là ảo thuật của hắn đấy.”
Ka Lula nói, “Nhưng trên thế giới này, có thể sử dụng ảo thuật để lừa được tôi
không nhiều lắm.” Nói xong, chỉ chỉ Triệu Trinh, “Ảo thuật của cậu tôi hoàn
toàn không rõ ràng, nhưng Wolf không phải là ảo thuật, hắn thật sự có năng lực
đó.”
“Có thể lấy một ví dụ để nghe một chút được không?” Triệu
Tước vừa uống hồng trà vừa hỏi.
“Ví dụ…” Ka Lula nghĩ nghĩ, “Vậy nhiều lắm… Giống như có
một lần chúng ta cùng một tên buôn vũ khí nói chuyện làm ăn, tên kia là một kẻ
dối trá, vốn muốn ám toán chúng ta, nhưng Wolf nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn
trong chốc lát, tên kia liền ngoan ngoãn nghe lời.”
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Triệu Tước hỏi,
“Còn có… cụ thể hơn một chút được không?”
“Cụ thể… A, có một.” Ka Lula cười cười, nói, “Trước kia
tôi có một huynh đệ, thích một nữ minh tinh, nhưng nữ minh tinh kia sĩ diện
không chịu để ý đến huynh đệ của tôi, sau đó Wolf cũng là nhìn chằm chằm cô ta
trong chốc lát, sau đó kêu cô ta ăn liền ăn, kêu cô ta lên giường liền lên giường,
vô cùng nghe lời.”
Tất cả mọi người khẽ nhíu mày.
“Quá trình hắn nhìn một người khoảng bao lâu?” Triển
Chiêu hỏi, “Đối với tất cả mọi người đều hữu hiệu?”
Ka Lula cười lắc đầu nói, “Thời gian không nhất định, cái
nữ mình tinh kia cần khoảng ba phút có thể thu phục, cái tên kia thì lợi hại
hơn, nhiều nhất cũng phải đến mười phút đi… nhưng đối với tôi thì chưa bao giờ.”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Điều này cũng có thể
có nghĩ là thành viên của WOLF đại đa số có thể là người bình thường, mà không
phải là những người đặc biệt lợi hại, bởi vì năng lực của hắn hữu hạn.”
“Các người chuẩn bị làm gì?” Ka Lula hỏi.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi Ka Lula, “Trước đó, có phải
anh có hẹn quyết chiến với hắn?”
“Ha ha.” Ka Lula gật gật đầu, “Ở châu Âu, ha chúng ta có
đánh thành cái bộ dạng gì, cuối cùng được lợi nhất cũng là Leonard, cho nên
chúng ta đã nghĩ thử nghiệm một chút để thay đổi vị trí, ban đầu chọn ở tại
thành phố S, nhưng ở nơi này cùng Wolf thí nghiệm nước, đều đem chúng ta dọa sợ
quá chừng.” Ka Lula nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “SCI quá lợi hại, cho nên
chúng ta hẹn đổi vị trí khác, nhưng đổi đi đổi lại cũng không phải là ý tưởng
hay, tiểu tử kia liền nghĩ ra chủ ý, nói
lợi dụng SCI, ném ZJ ra sân khấu trước, làm cho Leonard mâu thuẫn với bọn cảnh
sát, sau đó chúng ta sẽ đánh sau. Lúc đầu tôi còn cảm thấy kế hoạch đó không tồi,
nhưng tiểu tử Wolf kia lại dùng tiện chiêu đùa giỡn tôi, muốn mượn cơ hội đem
tôi cùng Leonard đều đẩy ra phía trước cảnh sát, lợi dụng tên cảnh sát Ben chết
tiệt kia… May mắn tôi thông minh hơn đã sớm phòng bị hắn.”
“Nói thật.” Ka Lula vắt chéo chân nói, “Leonard cùng tôi
vẫn là chung sống hòa thuận, cùng cảnh sát quan hệ cũng không tồi, chúng ta chế
ngự lẫn nhau, thuận tiện giúp bọn họ quản lý thế giới ngầm, như vậy ít nhất sẽ
không tạo thương tổn với thế giới tươi sáng bên trên, ai biết nửa đường lại lòi
ra một tên Ben, đuổi theo tôi muốn đuổi tận giết tuyệt.”
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, vụ án cơ bản đã tiếp tục,
bước tiếp theo chính là tiêu diệt Wolf.
“Chúng ta cần một kế hoạch chính xác.” Bạch Ngọc Đường cầm
một văn kiện đưa cho Ka Lula, “Anh xem
đi, cảm thấy có được hay không, nếu có thể, như vậy chúng ta có ba ngày để chuẩn
bị, ba ngày sau bắt đầu thực hiện.”
Ka Lula chọn chọn mi, tiếp nhận văn kiện kia xem xét, sau
đó vỗ tay nói, “Được!”
“Anh không có ý kiến.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
Ka Lula thảy văn kiện lên bàn, nhún nhún vai, “Không có,
kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.” Nói xong nhìn Triệu Trinh, “Đi thôi, ảo thuật gia,
tôi có một chai nho trắng từ năm 1878, rất hân hạnh được cùng cậu đi uống một
chén thế nào.”
“Đương nhiên.” Triệu Trinh mỉm cười, đứng dậy đi theo Ka
Lula ra ngoài. Ka Lula hiển nhiên đối với Triệu Trinh vô cùng tôn kính, lúc ra
cửa còn tự mình mở cửa cho cậu, ân cần cực kỳ.
Chờ hai người ra cửa, chỉ thấy Bạch Trì vội vã chạy từ
trên lầu xuống dưới, nhìn ra bên ngoài, thấy Ka Lula mời Triệu Trinh vào chỗ ngồi
phía sau xe, chính mình cũng vào theo, sắc mặt Bạch Trì trong nháy mắt tệ xuống,
nghĩ nghĩ, cậu đi tới cạnh Bạch Cẩm Đường, nói, “Ân… Đại ca, cho em mượn một
chiếc xe đi.”
Bạch Cẩm Đường giật mình một chút, Triển Chiêu nhìn thấy
sắc mặt Bạch Trì liền nhanh chóng liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chớp mắt với
anh.
Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười.
Triển Chiêu nhanh nhạy cảm giác được lần này khẳng định
có trò hay xem, liền lôi kéo Bạch Ngọc Đường, nói với Bạch Trì, “Trì Trì, chúng
tôi vừa lúc muốn đi ra ngoài ăn cơm, cùng đi đi, cậu muốn đi theo xe của Triệu
Trinh đi?”
Mọi người nhịn cười, Bạch Trì mặt đỏ bừng, há miệng thở dốc
nói, “Em là sợ, Ka Lula không phải người tốt… không phải là lo lắng gì đó.”
Mọi người đáp lại —— giấu đầu lòi đuôi.
“Tôi lái xe.” Bạch Ngọc Đường tiếp nhận chìa khóa Bạch Cẩm
Đường đưa, mở cửa một chiếc xe màu đen, liền theo đuôi chiếc xe chở Triệu Trinh
phía trước.
Bạch Trì ngồi vào chỗ ngồi phía sau, lo lắng nhìn phía
trước, nhưng xe của Ka Lula đều là kính chắn gió toàn bộ đen, căn bản không
nhìn thấy tình hình bên trong.
“Đừng nóng vội, Triệu Trinh sẽ không chịu thiệt thòi
đâu.” Triển Chiêu an ủi Bạch Trì.
“không phải…” Bạch Trì có chút không được tự nhiên lắc đầu,
mặt đỏ bừng. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau một cái, đều không
nói gì, tiếp tục lái xe.
Không bao lâu, xe dừng lại trước cửa nhà ăn xa hoa nhất
trên đường Rome, Ka Lula xuống xe, mời Triệu Trinh đi ra, thuận tiện còn kéo
tay cậu một chút.
“Sao hắn lại kéo tay cậu ấy?” Bạch Trì hỏi, “Chỗ nào có
đàn ông mời đàn ông đi ăn cơm còn muốn kéo tay một chút!”
“Chỉ là đỡ một chút thôi mà.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển
Chiêu lần đầu thấy bộ dáng kích động như vậy của Bạch Trì, còn hung hăng, có chỗ
nào giống bộ dáng con thỏ nhỏ bình thường.
“Chúng ta vào đi thôi!” Bạch Trì muốn xuống xe, bị Triển
Chiêu giữ chặt, “Chờ một chút, nhà hàng này hình như chỉ có hội viên mới có thể
tiến vào a.”
“Hội viên?” Bạch Trì sốt ruột, “Hội viên gì a?”
“Đúng vậy a.” Bạch Ngọc Đường nói, “Rất nhiều nhà hàng
như thế này đều phải đặt chỗ trước hoặc là có thẻ vàng hay gì gì đó.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Trì ngẩng mặt lên nhìn nhìn hỏi, “Vậy… Đây
không phải nhà ăn bình thường sao? Bên trên sao lại cao như vậy?”
“Nơi mang rượu tới a.” Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên nhìn
nhìn.
“Vậy phải làm sao bây giờ a?” Bạch Trì sốt ruột.
“Ân… Hai người nói, dựa theo thân phận của đại ca, rất có
thể cũng có loại thẻ này đi?”
“Đúng vậy, nghe cái tên kia… Hình như lần trước có nghe
anh ấy nói, mang Công Tôn đến dùng thử cơm tối, nói nơi này có đồ ăn Italy ngon
nhất linh tinh, nhưng hình như nơi này là nơi dành riêng cho tình nhân tới đi…”
Bạch Ngọc Đường nói.
“Cái gì?” Bạch Trì nóng nảy, “Ka Lula kia nghĩ cái gì vậy,
sao lại muốn dẫn Triệu Trinh tới chỗ như thế?”
“Nói như vậy đại ca hẳn là cái thẻ vàng?” Triển Chiêu hỏi
Bạch Ngọc Đường.
“Đúng vậy, chắc là có đi.” Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại
muốn hỏi Bạch Cẩm Đường một chút, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm ở trong
xe nhìn tới nhìn lui.
“Miêu Nhi, làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ân… Đại ca cùng Công Tôn ăn cơm xong sau đó nhất định là
sáng ngày hôm sau mới đi… Dùng thẻ vàng thanh toán hóa đơn, theo tính cách của
đại ca… Thẻ vàng hẳn là ở….”
Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu mở một cái ngăn kéo nhỏ đựng thuốc
lá ở trong xe, quả nhiên thấy bên trong có mấy tấm thẻ.
“Oa, đại ca thiệt nhiều thẻ a.” Triển Chiêu cầm mấy tấm
thẻ ra, so sánh tên nhà ăn một chút, “Này!”
“Thật tốt quá, chúng ta đi thôi!” Bạch Trì vội vã xuống
xe, Bạch Ngọc Đường đem xe giao cho phục vụ viên, cùng Triển Chiêu đuổi theo Bạch
Trì vào nhà hàng.
Thẻ vàng đều có đề tên thật, người quét thẻ nhìn tên sau
đó ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút… Cảm thấy anh cùng Bạch Cẩm Đường có
chút giống, liền đoán là huynh đệ, nhanh nhẹn phục vụ niềm nở.
Đi theo nhân viên vào đại sảnh, Bạch Trì đưa mắt nhìn một
vòng, không phát hiện thấy bóng dáng Triệu Trinh, liền đem ví của mình mở ra,
bên trong có một tấm ảnh hắn, Triệu Trinh còn có Lisbon chụp chung, “Có gặp qua
người này không?” Bạch Trì chỉ vào Triệu Trinh hỏi phục vụ viên.
“Nga, gặp qua, vừa mới vào nhà ăn xoay tròn trên tầng cao
nhất.” Phục vụ sinh trả lời.
“Chúng ta cũng muốn tới đó!” Bạch Trì nói.
“Vâng.” Phục vụ sinh mời ba người đi theo hướng thang
máy, Bạch Ngọc Đường ở phía sau nhẹ nhàng mà kéo Triển Chiêu hỏi, “Trì Trì
không có việc gì đi?”
“Cái gì a?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Nhìn cậu ta cái dạng này, chuyện tốt của Triệu Trinh tới
gần a.” Bạch Ngọc Đường cười, “Hai ta không bằng tìm một chỗ ăn cơm đi? Nghe
nói nơi này đồ ăn Italy là tuyệt nhất.”
“Thật sự a?” Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút đói bụng,
đang tính toán, chợt nghe Bạch Trì ở phía trước gọi, “Ca, các người nhanh lên!”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng đuổi kịp.
Nhà ăn xoay tròn trên tầng cao nhất, bốn phía đều là tường
thủy tinh, có thể quan sát toàn cảnh Rome, vô cùng xinh đẹp, Bạch Ngọc Đường
cùng Triển Chiêu từ xa đã nhìn thấy Triệu Trinh cùng Ka Lula ngồi bàn dài nhất
trong một góc tối, trên bàn đã muốn đặt đồ ăn, còn có một bình rượu, hai người
đang vừa ăn vừa nói chuyện, trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười, có vẻ vô cùng
tận hứng.
Bạch Trì nhìn thấy mày đều nhăn lại, Triển Chiêu đi tới
kéo cậu đến một cái bàn bí mật bên cạnh ngồi xuống, nói với cậu, “Trì Trì, phải
vững vàng a, không thể đả thảo kinh xà a!”
Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ba người ngồi xuống, phục vụ mang thực đơn tới, Bạch Ngọc
Đường mở ra nhìn nhìn, hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, thẻ vàng của đại ca có thể thanh
toán không?”
Triển Chiêu cầm cái thẻ vàng kia đưa cho phục vụ viên
nhìn nhìn, hỏi, “Cái này có thể thanh toán không?”
“Đương nhiên có thể.” Phục vụ viên lễ phép trả lời, “Đây
là thẻ VIP, không chỉ có thể thanh toán phí cơm, còn có thể đặt phòng.”
“Nga!” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt
—— vậy ăn sạch thôi kiêng gì nữa !
“Ân, món khai vị phải là rau trộn Milan, đùi bê cùng
salat, món chính thì lấy chim cút nướng, cá pecca sốt cà chua, canh đậu trắng hầm
dạ dày bò.” Triển Chiêu híp mắt gọi món ăn, “Món chính làm món Ý đi, một phần
cơm ràng cùng một phần mì ống pho mát, mở một chai rượu nho, sau khi ăn xong điểm
tâm cho Heisenlin(bánh ngọt Trung Quốc), Tiramisu(món bánh ngọt của Ý), hồng
trà Đại Cát Lâm.”
“Lập tức đến.” Phục vụ viên cung kính thu hồi thực đơn rời
đi, Triển Chiêu đắc ý chờ đồ ăn, Bạch Ngọc Đường cũng lật xem giới thiệu nhà
hàng trên bàn, Bạch Trì lại không có tâm tư, lòng như lửa đốt nhìn cách đó
không xa, Triệu Trinh cùng Ka Lula tựa hồ càng thảo luận càng náo nhiệt, Ka
Lula còn thân thiết giúp Triệu Trinh vuốt tóc.
“Tử nhân!” Bạch Trì cắn răng nhìn, vẻ mặt mất hứng cộng
thêm sốt ruột.
“Ai… Trì Trì, kỳ thật cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, lại
không có hành động gì quá đáng.” Bạch Ngọc
Đường an ủi cậu, “Đừng quá kích động a.”
Bạch Trì quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, “Nếu
đem Trinh đổi thành ca ca thì sao…” Vừa nói vừa ra hiệu về phía Triển Chiêu.
Chân mày Bạch Ngọc Đường nhíu thành một đường, “Ka Lula
kia dám đối với Miêu Nhi như vậy, lão tử sẽ trực tiếp bẻ tay hắn.”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— cậu còn
kích động cậu ấy?
Bạch Ngọc Đường chọn chọn mi —— mình nói rất thật a.
Lúc này, phục vụ viên đã bắt đầu bưng đồ ăn tới, mở chai
rượu nho, rót cho ba người ba ly, nói một câu, “Mời dùng.” Sau đó đi xuống.
“Ân… Rau trộn này ngon!” Triển Chiêu ăn một ít rau trộn,
lại đi nếm qua thịt bê, cắn một ngụm, “Ân…” hài lòng nheo mắt lại.
Bạch Ngọc Đường bưng cái ly, cùng Triển Chiêu chạm một
chút, hai người vui sướng ăn xong rồi, Bạch Trì còn lại vẫn ôm cái ly, chỉ uống
rượu không ăn cơm, thần tình mất hứng.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều không biết
phải làm thế nào, nhưng khi mỹ thực từng món từng món được đem tới, Bạch Ngọc
Đường cùng Triển Chiêu rất nhanh đã không còn chú ý đến tình huống của Bạch Trì,
hai người đắc ý hưởng thụ mỹ vị của đồ ăn Italy, Bạch Trì thì đem nửa chai rượu
nho uống sạch.
Đến khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cậu uy cho tôi một
miếng pasta, tôi uy cho cậu một ngụm mì ống pho mát, chạm ly một chút uống một
hớp rượu nho, Bạch Trì đã đem chỗ rượu còn lại uống sạch, mặt đỏ bừng, chỉ thấy
đầu bên kia Triệu Trinh cùng Ka Lula đã bắt đầu uống rượu cùng nói chuyện phiếm,
hơn nữa cử chỉ cũng càng ngày càng thân mật, Bạch Trì đem lý rượu đặt lên bàn,
vẻ mặt ủy khuất.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Trì một
cái, đều cảm thấy có chút đáng thương, Triển Chiêu cầm di động, lặng lẽ gửi cho
Triệu Trinh một cái tin nhắn.
Di động của Triệu Trinh rung, lấy ra nhìn, chỉ thấy Triển
Chiêu viết, “Sắp xong rồi, nếu còn tiếp tục ngoạn nữa Trì Trì thực muốn khóc,
khi dễ rồi cậu khó có thể mà hoàn lại được.”
Triệu Trinh cười, cất di động, ngẩng đầu chạm cốc cùng Ka
Lula, “Hôm nay thực sự là cám ơn anh, giúp tôi rất nhiều.”
“Nguyện cống hiến sức cho cậu.” Ka Lula cùng Triệu Trinh
chạm cốc, “Nhưng cậu đáp ứng tôi, làm điều kiện trao đổi, lần sau phải nói cho
tôi bí mật của cái ảo thuật chạy trốn kinh điển kia.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Trinh uống một ngụm rượu, đặt
chén rượu xuống đứng dậy, biểu hiện hình như có chút say, Ka Lula đỡ lấy cậu, gọi
phục vụ tới.
“Có phòng sao? Là phòng cho tình nhân.”
“Vâng tiên sinh, phòng 217.” Phục vụ sinh dẫn hai người
hướng tới cầu thang, Bạch Trì sốt ruột, quay lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường, hỏi, “Bọn họ muốn phòng tình nhân làm gì?”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang chạm ly, tán thưởng
mỹ vị của cá pecca sốt, vừa nghe Bạch Trì hỏi, Bạch Ngọc Đường mặc nhăn nhíu
mày, “Phòng cho tình nhân a, cái này khó nói.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật gật đầu, “Ai nha, Triệu Trinh
có thể có vấn đề không a, Trì Trì, cậu mau đi nhìn một chút.”
“Ân!” Bạch Trì nhanh chóng đứng dậy, cậu nhớ rõ vừa rồi
nói là phòng 217 gì đó! Xoay người xông lên lầu, tìm phòng 217.
Bạch Trì vừa đi, Ka Lula liền từ một cánh cửa đi ra, đến
cạnh chỗ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, mỉm cười với hai người. Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu với hắn, Ka Lula cảm thấy mỹ mãn rồi đi. Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục ăn cơm, Bạch Ngọc Đường gọi phục vụ viên,
“Muốn đặt phòng 218.”
No comments:
Post a Comment